“T, mấy hồ sơ hồi sáng sao rồi?”
M:”Dạ, còn cái đang dở anh ạ”
Sếp: “Ừm, thế cái nào xong thì giờ đi thẩm định giải quyết luôn đi. Cả 3 họ đang cần đó”
Toàn hồ sơ mối của sếp nên sếp ưu ái lắm.
M:”Dạ. Giờ em đi”
Mình bỏ hồ sơ vào cặp nhổm đít dậy đi. Sếp lại ới.
Sếp:”Chú chờ cho Phương đi cùng. Phương đi cùng luôn”
M: “Thôi, em đi được rồi anh ạ”
Sếp: “Nó đi cùng cho quen dần đi. Đi luôn đi Phương”
Phương nghe xong cứ lẳng lặng xách túi, nhét sổ,bút vào túi rồi theo mình đi xuống lấy xe. Chẳng nói chẳng năng gì. Lúc này mình buồn cười lắm các thím ợ. nhưng chẳng dám cười.
Xuống nhà xe thì Mình lại lấy xe mình đi (wave). Thì Phương bắt đầu cất lời.
“Đi xe em” Cụt ngủn thế thôi nhưng mà tự nhiên mình lại thấy vui lắm các thím ợ, tí ta tí tởn chạy lại lấy chìa khóa từ tay em nó, rồi dắt xe. mặt Phương thì vẫn không đổi sắc, nhìn sợ. Sau câu nói đó lại là sự im lặng của Phương.
Vừa lên xe, mình hỏi em nó pha chút trêu chọc
“Hết giận chưa cô bé”
Vẫn im lặng, hự muốn đáp cục gạch vào cái mặt đó. Mình chỉnh gương xe nhìn thẳng được vào mắt em nó. Thấy có liếc mình 1 cái rồi mặt bơ đi chỗ khác, nhìn đâu đâu ngoài xa.
Mình hỏi chọc tiếp
“Có chi hay mà nhìn chăm thế” Cũng im lặng, má nó chứ, ức éo chịu được nữa rồi. Chở người mà như chở khúc gỗ ấy.
Cứ thế Phương cứ im lặng, haizzz, nghĩ thôi kệ, cho im. Nhưng đến cái đoạn đường họ đi dây hay ống gì đó mà có cắt lớp nhự đường được nửa, mình lao xe qua cái chỗ đường đã bị cắt, có cái bợp kha khá.
O ta lo nhìn đâu đâu không để ý. Xe vừa qua cái chỗ đó, xóc mạnh làm em nó giật mình, lấy cả 2 tay ôm cái hông của mình. Xong lấy tay đấm mình 1 phát vào vai (con gái đấm thế chứ chả thấy đau gì cả). Đấm xong chửi mình luôn.
“Mắt anh bị gì à. Người đâu mà…” Nhìn cái mặt qua gương dữ giằn lắm. Mình cười sảng khoái. Éo hiểu sao khi đó mình sung sướng lắm. Thấy vui vui. Thấy Phương lúc đó giống hệt cái hình ảnh Hạnh lúc tát mình lắm các thím ợ.
Chặng đường tiếp theo lâu lâu mình cứ hỏi “Đã hết giận chưa?” ban đầu thì em nó không chịu trả lời, mình hỏi mãi thì em nó cũng đáp lại câu “Lo đi đi” rồi mặt lại bơ đi. Chặng đường đến chỗ thẩm định chỉ có thế. Haizz.
Thẩm định xong lại đi về, lại điệp khúc cũ mình hỏi. Hỏi nhiều quá em nó ức quá em nó lại đánh mình 1 phát vào lưng, lần này đánh gần xương sống tí, đau lắm. Còn chửi mình nữa.
“Anh này ở đâu ra mà lỳ thật, lo đi đi..” Mình nghe xong cười rúc rích, em nó lại bơ mặt đi chỗ khác. Cứ thế lâu lâu nghĩ thấy vui vui trong đầu mình lại tủm tỉm cười. Riêng có 1 lần mình
vô tình nhìn qua gương thấy em nó ngoảnh đi chỗ khác cười (chắc nghĩ cũng buồn cười lắm, cơ mà không dám cười). Nhìn thấy thế mình lại cười rõ to. Em nó lại chửi luôn.
“Anh điên à” Con này lạ ghê các thím ợ, mình cười mà cũng bảo mình điên.
Từ đó về công ty mình thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Để ý thấy lâu lâu em nó lại ngoảnh đi chõ khác. Má nó, muốn cười thì cười đi, còn giấu.
Giờ về công ty thì mình ngồi update, còn em nó thì đã nói chuyện với các chị.
Mình bây giờ thì “LOẠN” thật rồi. Nếu cả Phương và Lương sẽ là Hạnh ngày xưa các thím ợ. Giờ mình éo biết mình đang muốn gì nữa. Loạn. Các thím cứ gạch mình đi. (cơ mà mình vẫn muốn xác định với em Lương )
p22 Update tối thứ 2 – 15/10
Trước hết mời mọi người uống cafe nhé
Đi làm về, có tin nhắn của Lương, mình rep lại rồi đi tắm. Tắm xong mình chủ động gọi cho Tuấn hẹn tối gặp nói chuyện rồi mới ăn cơm. Mình hẹn Tuấn tại quán cafe cách quán mình hay uống khoảng 1,5km. Muốn cho nó trung gian để cả 2 cùng thoải mái. Tuấn đồng ý, thời gian là 8h. Rôi mình ăn cơm.
8h kém 5 phút mình có mặt tại địa điểm đã hẹn. Thấy cái libety của Tuấn đã dựng tại bãi xe nên mình vào quán tìm nó, nhìn quanh 1 tí thì thấy nó ngồi ở chiệc bàn tại góc. Nơi có 2 cái cây đủ tạo sự yên tĩnh. Nó đi một mình, không có ai đi cùng, không có dấu hiệu khả nghi bị úp sọt gì cả.
Không ai chào ai, mình kéo ghế ra ngồi, nó đã gọi 1 ly nâu sài gòn sẵn. Phục vụ lại mình gọi 1 ly đen ít đường.(Thánh Mon uống không đường, mình thì chịu).
Em phục vụ vừa đi thì nó vào luôn vấn đề
Nó:”Không dài dòng, tôi nói nói luôn điều cần nói”
M:”Rồi, nói đi”
Nó:”60 triệu hoặc ông rời xa Lương”
M:”Đang mặc cả đấy à?”
Nó:”Không nói nhiều, trước 50 triệu thì tôi và Lương lấy nhau, 2 gia đình đã thỏa thuận, giờ cho ông chọn”
M:”Tôi mới nghe từ ông, tin nổi không? Lương biết chuyện này?”
Nó: “Ông nghe rõ rồi đấy, 60 triệu hoặc Lương. Không cần biết Lương biết hay không”
M: “Tôi phải biết Và muốn nghe chính ông nói là Lương biết việc này hay không”
Nó:”muốn biết thì hỏi Lương”
M: (Ngồi nhìn ra ngoài suy nghĩ tĩ)
Nó:”Tôi đã nói xong, tôi về, ông trả lời sớm” nó nhổm đít dậy, uống thêm ngụm cafe rồi đi, mình ngồi vẫn chưa hiểu mọi thứ, mọi thứ đang quá phức tạp. 60 triệu mình xoay thì 2 ngày là sẽ có. Nhưng mọi thứ đâu đơn giản chỉ là con số 60 đó. Chưa bao giờ mình bị động trong 1 cuộc nói chuyện như này cả.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |