Ăn cơm xong thì tôi dắt xe ra để đi học. Gặp ngay con vẹo cháu bà chủ. Tướng nó đi ẹo ẹo cố gắng lắc mông sao cho giống như đi sàn catwalk thì phải. Thấy mình thì nó nở nụ cười tươi hơn hoa. Mình thì mình rất ghét mấy thằng pêđê. May mà nó cháu bà chủ chứ không thì tôi cũng cho nó một cái song phi cước vào giữa mặt rồi. Chờ nó đi qua thì tôi giơ ngón giữa lên về phía nó rồi phóng xe đi thẳng.
Tới trường, tôi nằm vật ra bàn. Mặt mày u sầu thểu não như mới bị mất sổ gạo. Anh em hỏi gì cũng ậm ừ cho qua chuyện.
- Sao thế con trai? Bị em Ngân đá rồi à? - Thằng Hưng rèo cùng mấy đứa nữa thấy tôi như người mất sức sống thì tới hỏi han.
- .....................!
- Rốt cuộc thì mày bị làm sao? Có chuyện gì thì ẳng ra mấy bố còn biết đường giúp. Có thằng nào đánh mày à? - Thằng Sơn lên tiếng
- ..............................!
- Thế thì rốt cuộc mày bị làm sao? Cái thằng này mày bị chuột ăn mất lưỡi rồi à?
- Không có gì đâu. Cô sắp vào rồi đấy tụi mày về chỗ đi.
Thấy tôi như thằng câm thì chúng nó cũng lắc đầu, “ quẩy đuôi ” lượn hết.
Ngồi trong phòng học mà tâm hồn cứ như treo cành cây. Hồi nhỏ cứ nghĩ tiền là tất cả. Lớn lên mới biết hồi nhỏ mình chẳng nghĩ sai tẹo nào. Hic, không biết các bạn thì sao, chứ mỗi lần tôi mà túng tiền thì nhớ nhà kinh khủng. Cứ phải gọi là nhớ cha nhớ mẹ, nhớ anh nhớ chị, nhớ lây hàng xóm ý. Đúng là không có tiền thì chẳng làm được cái gì cả -.-
Đang ngồi suy nghĩ thì bỗng thấy cạnh mình hình như có ai đang ngồi xuống. Rồi một canh tay khẽ đặt lên trên vai.
- Tao không sao đâu tụi mày cứ lo. - Tôi cứ ngỡ là thằng bạn nào đó tới an ủi mình. Rồi khẽ lấy tay nó đặt xuống.
- ..........!
Bàn tay vẫn còn đặt trên vai. Mà quái. Mấy thằng bạn tôi thì thằng nào thằng đó tướng như hộ pháp. Tay chân to đùng còn sao cái tay này nó nhỏ mà lại mềm mềm. Không lẽ...
Quay lại thì tôi muốn bật ngữa ra sau luôn. Là má Oanh 1080 ( đứa làm trong KFC quận 5 ý ạ ) Tôi thấy nó nhìn mình cười gian xảo thì bắt đầu thấy lo. Miệng mồm lắp bắp
- Có.. có chuyện gì?
- Thì thấy bạn Tú nhà ta dạo này đào hoa phong nhã quá. Đi đâu cũng có gái theo. Ăn KFC mà còn có tận tới bảy nàng hầu hạ. Sướng quá còn gì? - Nhỏ nói xong thì cười hớ hớ.
Đệch! Biết ngay mà! Dẫu tôi biết trước sau gì ngày này cũng tới. Nhưng đâu ngờ nó tới sớm thế (>.<”)
- Vi tiểu bảo của lớp có muốn nói gì trước khi nổi tiếng không? Hay là bây giờ cho mình xin chữ kí trước nhé. Lỡ sau này bạn nổi tiếng nhiều người vây quanh thì muốn xin cũng khó. É hé hé hé. - Nhỏ tiếp tục dìm hàng tôi
- Thôi cho xin hai chữ bình yên đi.
- Ờ hớ hớ. Muốn vậy thì phải có lễ vật đó nhen. - Rồi, bắt đầu lột mặt nạ ra rồi đó hả?
- Dẹp. Lễ với chả lộc. Thích nói gì nói. - Đang sẵn chuyện buồn nên lúc đó tôi cũng máu lắm các bạn ạ. Sau này nghĩ lại thì thấy lúc đó mình dại. Cứ bỏ ra vài đồng bịt mồm nó. Còn hơn để nó đi rao chuyện của mình.
Nhỏ Oanh thấy tôi sừng sộ thì nghĩ chắc không kiếm chác được gì từ tôi nên lỉnh luôn. Đang nằm yên được lúc thì lại có tay đặt lên trên vai mình. Cứ nghĩ là con mẹ Oanh chưa chịu thua nên tôi đứng phắt dậy sẵng giọng
- Đã bảo cút. Đừng có chọc điên tao.
- ............!
- Ớ... ớ. Sao em lại vào lớp anh làm gì? - vâng chắc khỏi nói các bạn cũng đoán được là ai rồi chứ gì?
- Anh có chuyện gì à? - em bình tĩnh hỏi nhỏ. Cũng may là chưa giận. Hú hồn.
- Không có gì đâu. Mà sao em lại vào lớp anh. Không học à? - Nãy giờ tôi mới để ý là cũng gần hết giờ giải lao rồi.
- Lớp em được thầy cho nghĩ sớm. Nên mới qua đây ngồi chơi với anh cho vui. À mà nè, tí đèo em về nhé.
- Hả. Thế lúc trưa em đi học bằng gì? - tôi sửng sốt.
- Thì trưa bạn chở lên. Nhưng nó đang học giữa chừng thì có chuyện gấp nên về rồi. Mà anh không thích chở em về à? Không thì em nhờ người khác vậy. - em nói như dỗi.
- Nhờ nhiếc gì. Ngồi đây hết giờ anh chở về. - Tôi buông một câu xác định luôn.
- Ừa. Hihi - em cười rồi ngồi xuống ghế cạnh tôi.
Nãy giờ nói chuyện với em mà tôi quên để ý. Cái lũ trai làng cứ gọi là nhao nhao cả lên. Trông cứ buồn cười. Thằng Hưng thấy thế thì vội lên tiếng.
- Ra là chàng nhớ nàng nên ủ dột trưa giờ. Thế mà cứ tưởng nó bị thằng nào dọa đánh chứ.
- Lượn, ngay và luôn. - Tôi lừ mắt nhìn nó. - Rồi. Bình tĩnh. - nó cười hề hề rồi cút luôn xuống bàn dưới.
- Có thật không? - Em tròn mắt nhìn tôi
- Hở? Thật gì cơ? - Tôi cũng ngạc nhiên không kém.
- Thì cái vụ anh bàn dưới nói đó. - Em nhìn tôi cười ranh mãnh.
- Đâu nào. Bậy bạ - Tôi chống chế
- Vậy là anh không có nhớ em à? - Em phồng má lên làm mặt dỗi. Trông đáng yêu vô cùng
- Ớ, không... à nhớ mà... ơ nhưng.. - Tôi ú ớ
- Hìhì. Biết rồi. Thế thì tại sao lại buồn? - phù, may mà em buông tha
- Đâu, anh buồn lúc nào? - Tôi chối đây đẩy.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |