Truyện Voz Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 8 >9)
Tác Gỉa : Sting Dau
Lòng tôi quặn lại, tim như ngừng đập. Tôi cũng đau lắm chứ, thậm chí đau hơn Trang gấp nhiều lần. Nhưng tôi không được khóc, không thể nào, tôi là kẻ bị bỏ rơi mà, tôi không muốnai phải thương hại tôi cả, nhất là người đã bỏ rơi tôi. Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn ùa về trong cái khoảnh khắc ấy.
Ngày sinh nhật tôi, hai đứa đi mua bánh kẹo, nước uống, trái cây khao xóm trọ. Túi táo nặng quá làm bục cả túi bóng trên đoạn đường tối om, táo lăn lông lốc, hai đứa bật đèn điện thoại lăng xăng đi nhặt, đếm xem đứa nào tìm được nhiều hơn, mệt nhưng 2 đứa vẫn nhìn nhau cười khúc khích.
Một lần đi tắm hồ, tôi nghịch dại bế Trang ra chỗ nước sâu, chẳng may tôi tuột tay, Trang không biết bơi rồi cuống cuồng túm vớ dìm tôi xuống theo, cứ đẩy Trang vào bờ Trang cuống lại nhào lại chỗ tôi khiến tôi kiệt sức. Cũng may có người giúp chứ không 2 đứa chỉ có nước ngồi bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Lên bờ rồi mà Trang vẫn khóc như mưa, tôi ngồi ôm Trang vào lòng, tự lấy tay cốc vào đầu mình cho bớt ngốc rồi cười tủm tỉm.
Nhiều.. Nhiều lắm... Làm sao để tôi quên đây. Lạc trong cái suy nghĩ miên man ấy, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bằng khăn mặt mát lạnh úp lên mặt.Mở mắt ra là Trang và bố đang nhìn tôi.
- Dậy,dậy đi em rửa rát cho rồi còn ăn sáng- Trang vừa vò khăn mặt vừa nói bố tôi thì dựng tôi dậy.
Chỉ sau một đêm thôi, tất cả lại trở về vạch xuất phát, tôi lạnh lại làm mặt lạnh với Trang, còn Trang vẫn vậy, ân cần nhưng ngang bướng, bất chấp thái độ của tôi. Tôi không nói gì, ngồi thần ra, mặc Trang muốn làm gì thì làm. Xong xuôi Trang đi gặt khăn rồi cất chậu ngăn nắp dưới gầm giường và hỏi
-Anh có thấy dễ chịu hơn không?
- Ờ, có.- Tôi đáp cụt lủn.
- Đói không, em đi mua đồ ăn nhé, muốn ăn gì nào?
- Gì cũng được.
- Dễ tính ghê ha- Chị Phượng vào lúc nào tôi cũng chẳng biết, lặng lẽ như ma ấy, bả mà đi rình trai tắm thì chỉ có trời mới biết.
Thấy chị Phượng, Trang cúi đầu chào rồi lục túi xách lấy ví đi luôn. Chị Phượng nhìn theo Trang rồi quay ra bố tôi, nói với cái giọng hí hửng thấy ghét:
- Con bé chu đáo quá bác nhỉ, thằng này vậy mà tốt số đó.
Bố tôi cười hiền chẳng nói gì, tôi thì mặt hằm hằm lên, nằm viện thế này mà bả cũng kêu tốt số cho được:
- Chị hơi nhiều chuyện rồi đấy.
- Á à, lát thay băng đau lắm đó nha ku.- Bị tôi cáu mà mặt bả vẫn câng câng lên, còn giỡn được nữa.
- Em sợ chắc.
- Rồi xem.
Nói rồi chị chào bố tôi, quay đi với vẻ mặt đắc thắng. Tôi và bố ngồi nói chuyện hàng quán ở nhà một lúc thì Trang về, đặt đồ xuống giường, mời bố tôi gói xôi nóng hổi rồi đẩy 2 quá trứng vịt lộn và bát cháo ra trước mặt tôi, tôi trợn tròn mắt nhìn:
- Cái gì đây, bình thường a còn chả ăn hết đống này chứ đừng nói là nằm viện.
- Bình thường ăn k hết nhưng nằm viện ăn phải hết, thế mới mau khỏe.
- Em đừng có ngang- Tôi bắt đầu cáu.
- Uk, ngang cũng được, miễn sao anh phải ăn hết .
Nói rồi Trang xắt miếng trứng đút vào cho tôi. Bố nhìn cười rồi đi ra ngoài, có lẽ để cho chúng tôi tự nhiên hơn. Sau một hồi vật lộn, kết quả là tôi chỉ ăn hết có hai quả trứng và vài ba miếng cháo. Thế mà Trang vẫn không bằng lòng, nhưng làm thế nào được, ăn hay k là tôi quyết định, nó naqfm trong khả năng của tôi, vạch miệng tôi ra mà nhồi được chắc, mặc kệ cho Trang phụng phịu, phụng phịu thế phụng phịu nữa cũng chả có ý nghĩa gì với tôi hết.
Một lúc sau thì bố quay vào,gương mặt rầu rầu:
- Hôm nay mẹ bận, có khi phải trưa mới lên tới đây con ạ .
- Dạ, không sao đâu bố, có việc cứ để mẹ làm.
Bố ngồi buồn buồn chẳng nói gì, một lúc sau thì chị phượng cùng vài y tá nữa vào phòng, tất cả người nhà phải ra ngoài chỉ một người được ở lại. Chẳng biết Trang nói gì với bố, chỉ thấy một lúc thì bố giơ tay chào tôi rồi ra ngoài.
Chị phượng chỉ tiêm thôi chứ không thay băng, bác sĩ thay băng là một ông bác sĩ trung trung tuổi, tôi phải thay băng trước, chị Phượng nháy mắt với Trang:
- Giữ chặt nó nhé, đau lắm đó.
Trang \"dạ\" một cái rồi để tôi ngả vào người, hai tay giữ chặt vai tôi. Đệch, Trang ngây thơ thật, cái trò dọa trẻ con của chị Phượng mà Trang cũng tin. Lúc này bác sĩ cũng đang bắt đầu từ từ cởi các nút của băng gạc, đến đây từ tôi đã biết là chị Phượng không dọa tôi, tháo băng ra, bông gạc dính vào thịt, đau như xé thịt, tôi chỉ thiếu điều là hét lên thôi, nghiến răng kèn kẹt, tay siết chặt vào cái thành giường.
Nhưng kinh khủng nhất là khi sát trùng vết thương ngoài bằng cồn 90, cảm giác như có hàng trăm mũi kim liên tiếp đâm vào da thịt, xót thấu trời xanh, thực sự là lúc này không chịu nổi nữa, tôi lấy tay đưa lên giựt tóc mình( lúc đau quá tôi thường làm thế), kêu lên thành tiếng.
Sau đó là màn rút ống thông tiểu và rút ống dẫn dịch mổ. Bác sĩ bắt Trang nhắm mắt vào và ghì chặt tôi hơn. Một cái ống luồn vào qua da thịt ở chân để dẫn vào sâu trong vùng xương được phẫu thuật được rút ra bằng cách phổ thông, bằng sức người, như kiểu khi người ta mổ gà và rút cuống họng của con gà ra, mà giằng mãi mãi ra, như kiểu cái chân của tôi đang kéo co với đôi tay của ông bác sĩ. Rút ống thông tiểu thì không đau dai dẳng như ống dẫn dịch. Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng đủ để làm con người ta ám ảnh cả đời. Ông bác sĩ chọc xi lanh vào cái ống, rút xi lanh lên một cách nhanh chóng và dứt khoát, cảm cảm giác ấy nó thốn không thể tả được, buốt từ đầu tờ rym lên tận rốn . Tôi chỉ ước rằng mình có thể chết đi được một lát.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |