Patricia Hatfield có một thân hình mập mạp và một khuôn mặt quyến rũ. Lucas Janklow, uỷ viên trẻ tuổi nhất trong nhóm, ăn mặc và trông giống như Ivy League. Những người đàn ông khác lớn tuổi hơn, tóc xám, đầu hói, ốm, mập. Sẽ có thời giờ để phân loại họ hoàn toàn.
Mike Slade lên tiếng.
- Tất cả chúng tôi đều phục vụ bà vô điều kiện. Bà có thể thay thế bất cứ ai trong chúng tôi bất kỳ lúc nào!
- Láo thật. – Mary suy nghĩ một cách giận dữ, – Tôi đã tìm cách thay thế ông đấy!
Cuộc họp kéo dài 15 phút. Cuộc nói chuyện chung chung rời rạc. Cuối cùng Mike Slade nói:
- Dorothy sẽ định ra cuộc họp riêng rẽ cho tất cả mọi người với Đại sứ sau đấy trong vài ngày. Cám ơn!
Mary ghét việc phụ trách của ông ta. Khi nàng và Mike Slade còn lại một mình, Mary hỏi:
- Ai trong họ là nhân viên CIA tại Toà đại sứ?
Mike nhìn nàng một lúc và nói:
- Tại sao bà không đến đây với tôi?
Ông ta bước ra văn phòng. Mary do dự một lúc rồi đi theo ông ta. Nàng theo ông ta dọc theo một hành lang dài, qua các văn phòng chi chít. Ông ta đến một chiếc cửa rộng có một lính thuỷ quân lục chiến đang đứng gác ở trước.
Người gác bước sang bên trong lúc Mike đẩy cửa ra. Ông ra xoay lại và ra dấu cho Mary bước vào. Nàng bước vào và nhìn quanh. Căn phòng là một sự pha trộn không tin được giữa kim loại và thuỷ tinh bao phủ khắp sàn nhà, những bức tường và trần nhà.
Mike Slade đóng cánh cửa nặng nề sau lưng:
- Đây là phòng cách âm. Mỗi Toà đại sứ trong mộ nước Đông Âu đều có một cái. Đấy là căn phòng duy nhất trong Toà Đại sứ không thể bị nghe trộm.
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt không tin của nàng.
- Thưa bà Đại sứ, chẳng những Toà Đại sứ bị
đặt máy nghe trộm, mà bà có thể cả đồng đô la cuối cùng của bà rằng Dinh của bà cũng bị nghe trộm và nếu ta đi ra ngoài để đến nhà hàng ăn chiều, bàn của bà cũng bị đặt máy nghe lén nữa. Bà đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù đấy”
Mary buông người xuống một cái ghế.
- Làm sao ông đối phó với điều ấy? – nàng hỏi. – Tôi muốn nói rằng ta không bao giờ được nói chuyện tự do cả”
- Mỗi buổi sáng, chúng tôi đều tảo thanh bằng điện tử. Chúng tôi tìm ra máy nghe lén của họ và lấy nó đi. Rồi họ thay và chúng tôi lại lấy đi!
- Tại sao chúng ta cho phép những người Rumani làm việc trong Toà Đại sứ nhỉ?
- Đây là sân nhà của họ. Họ là đội bóng chủ nhà. Chúng ta chơi theo luật của họ hoặc hủy bỏ cuộc thi đấu. Họ không thể đặt máy vi âm vào phòng này vì có nhừng người thủy quân lục chiến trực chiến 24/24. Nào, bà hỏi những câu gì nào?
- Tôi chỉ thăc mắc nhân viên CIA là những ai?
- Eddie Maltz, Lãnh sự chính trị của bà.
Nàng cố gắng nhớ lạỉ xem Eddie Maltz trông như thế nào. Tóc xám và trầm trọng. Không, đấy là Lãnh sự nông nghiệp. Eddie Maltz… à, ông ta là người trung niên, rất ốm, một khuôn mặt nham hiểm. Có lẽ do bây giờ nàng nghĩ lại bằng hồi tưởng vì nàng được cho biết rằng ông ta là CIA?
- Có phải ông ta là người CIA duy nhất trong ban tham mưu không?
- Vâng!
Có phải trong giọng nói của ông ta có một sự do dự không?
Mike Slade nhìn đồng hồ.
- Bà phải trình uỷ nhiệm thư của bà trong ba mươi phút nữa. Florian đang đợi bà bên ngoài. Mang theo uỷ nhiệm thư của bà. Bà sẽ nộp bản chính cho chủ tịch Ionescu và giữ lại một bản sao trong tủ an toàn của bà!
Mary nhận ra nàng đang nghiến răng.
- Tôi biết điều ấy ông Slade!
- Ông ta yêu cầu bà mang con theo bà. Tôi đã cho xe đón các cháu rồi!
Không thèm hỏi ý nàng.
- Cám ơn ông!
***
Tổng hành dinh của chính phủ Rumani là một toà nhà cấm nhìn làm bằng những khối sa thạch toạ lạc tại trung tâm Bucarest. Nó được bảo vệ bằng một bức tường thép với các người gác võ trang đằng trước. Còn có thêm một người gác nữa ở lối vào toà nhà. Một người phụ tá hộ tống Mary và con nàng lên lầu chủ tịch Alexandros Ionescu tiếp Mary và con nàng trong một căn phòng chữ nhật dài trên tầng hai. Chủ tịch Rumani có một vẻ mặt uy quyền.
Ông ta ngăm đen với những đường nét như con diều hâu và mái tóc đen quăn. Ông có một trong những chiếc mũi uy quyền nàng chưa từng trông thấy. Đôi mắt ông sáng rực, có sức thôi miên.
Viên phụ tá lên tiếng:
- Thưa ngài, cho tôi được phép giới thiệu bà Đại sứ Hoa Kỳ!
Vị chủ tịch cầm lấy tay Mary và đặt lên đấy một cái hôn dài.
- Bà còn đẹp hơn cả những bức ảnh của bà đấy.
- Cám ơn ngài. Đây là con gái tôi Beth, và con trai tôi, Tim!
- Những đứa bé xinh đẹp, – Ionescu nói. Ông ta nhìn nàng chờ đợi. – Bà có gì cho tôi không?
Mary hầu như đã quên. Nàng nhanh nhẹn mở ví lấy ra tờ uỷ nhiệm thư của Tổng thống Ellison.
Alexandros Ionnescu liếc sơ qua.
- Cám ơn bà.
Thay mặt cho chính phủ Rumani, tôi nhận nó. Bây giờ bà chính thức là Đại sứ Mỹ tại quốc gia của tôi đấy – ông tươi cười với nàng. – Chiều nay, tôi đã thu xếp một cuộc tiếp tân cho bà. Bà sẽ gặp một số người của chúng tôi sẽ làm việc với bà.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |