Nàng không muốn uống cà phê với tên ngạo mạn này tí nào cả.
- Tôi… đen!
- Tốt. Bà phải chú ý đến thân hình của bà ở đây. Thức ăn có nhiều mỡ đấy. – Ông ta đứng dậy và đi về cánh cửa dẫn đến văn phòng ông ta. – Tôi có làm rượu riêng của tôi. Bà sẽ thích nó.
Nàng ngồi đấy, tức giận với ông ta.
Mình phải thận trọng trong các việc đối phó với ông ta – Mary quyết định. – Mình muốn đẩy ông ta ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Ông ta quay trở lại với hai tách cà phê bốc hơi và đặt lên bàn giấy của nàng.
- Làm sao tôi có thể thu xếp cho Beth và Tim theo học tại một trường Mỹ ở đây nhỉ? – Mary hỏi.
- Tôi đã thu xếp việc ấy rồi. Florian sẽ đưa đi buổi sáng và đưa về buổi chiều.
Nàng sửng sốt.
- Tôi… cám ơn ông!
- Bà nên nhìn qua trường ấy một chút khi nào bà có dịp. Đấy là một trường học nhỏ, độ một trăm học sinh. Mỗi lớp có từ 8 đến 9 học sinh. Chúng đến từ khắp nơi – Canada, Isarel, Nigeria – bà biết đấy, các thầy giáo đều giỏi.
- Tôi sẽ ghé lại đấy!
Mike hớp một ngụm cà phê.
- Tôi hiểu rằng đêm qua bà mạn đàm thú vị với nhà lãnh tụ không biết sợ của chúng ta đấy.
- Chủ tịch Ionescu à? Vâng. Hình như ông ta rất dễ chịu.
- Ồ, vậy đấy ông ta là một người đáng yêu. Cho đến lúc ông ta bực bội với người nào đấy. Rồi ông ta chẻ đầu bà ra.
Mary nói một cách căng thăng:
- Chúng ta không phải nói về điều này trong phòng cách âm à?
- Không cần thiết. Sáng nay tôi đã cho kiểm tra các máy nghe lén ở phòng bà rồi. Dọn sạch hết rồi. Sau khi những người giữ cửa và dọn quét bước vào và canh chừng. Nhân đây, đừng để vẻ đẹp của Ionescu mê hoặc bà đấy. Ông ta là một tên chó đẻ được nhuộm màu len đấy. Dân ông ta khinh bỉ ông ta, nhưng họ chẳng làm gì được cả. Cảnh sát mật ở khắp nơi. Đấy là KGB và lực lượng Cảnh sát hợp lại làm một. Luật chơi chung chung ở đây là cứ ba người có một người làm việc cho An ninh hoặc KGB. Các người Rumani được lệnh không được tiếp xúc gì với người ngoại quốc cả. Nếu một người ngoại quốc muốn ăn uống tại một căn nhà của một người Rumani, trước tiên việc ấy phải được bộ ngoại giao chấp thuận.
Mary cảm thấy ớn lạnh.
- Một người Rumani có thể bị bắt vì ký tên vào kiến nghị, chỉ trích chính phủ, viết lên tường…
- Họ có thể xử án ở đây mà, – Mary nói.
- Ồ, thỉnh thoang họ xử án biểu diễn mà các phóng viên của phương Tây được phép xem. Nhưng hầu hết những kẻ bị bắt đều tìm cách có được những tai nạn chết người trong lúc họ còn bị cảnh sát giam giữ. Đấy là những người Gulag tại Rumani mà chúng ta không được phép nhìn thấy. Họ ở trong vùng Delta và trong sông Danube gần biển Đen. Tôi đã nói chuyện với những người đã trông thấy họ. Các điều kiện ở đấy thật là khủng khiếp. Và không có nơi nào cho họ tẩu thoát cả!
Mary nói to lên tư tưởng của nàng. Họ có biển Đen về phía Đông, Bulgari về phía Nam và Nam Tư, Hungari, và Tiệp Khắc ở những biên giới khác của họ. Họ ở ngay giữa Đông Âu.
- Bà có nghe đến sắc luật của máy chữ không?
- Không!
- Đấy là sáng kiến hay mới nhất cả Ionescu đấy. Ông ta ra lệnh cho đăng ký mọi máy chữ và máy photocopy trong nước. Ngay khi các máy ấy được đăng ký, ông ta cho tịch thu. Giờ đây Ionescu kiểm soát tất cả tin tức được phân phối. Uống cà phê nữa không?
- Không, cám ơn!
- Ionescu bóp vào những yếu huyệt của dân chúng. Họ sợ đình công vì họ biết họ sẽ bị bắn. Mức sinh hoạt ở đây là một trong những mức thấp nhất châu Âu. Thiếu tất cả mọi thứ. Nếu người ta thấy có một hàng người trước một cửa hiệu, họ sẽ nhập vào và mua bất cứ thứ gì bán ra khi họ có cơ hội.
- Tôi thấy hình như, – Mary chậm rãi nói, – tất cả các điều này cộng thêm cho chúng ta một cơ hội tuyệt vời để giúp đỡ họ đấy.
Mike Slade nhìn nàng. Đúng, – Ông ta lạnh lùng nói – Tuyệt vời đấy.
***
Chiều ấy trong lúc Mary xem qua một số công điện vừa gửi từ Washington đến, nàng nghĩ đến Mike Slade. Ông ta là một con người kỳ lạ. Ngạo mạn và thô lỗ, tuy nhiên, tôi đã thu xếp cho bọn trẻ đi học. Florian sẽ đưa chúng nó đi buổi sáng và đóng chúng buổi chiều. Và ông ta có vẻ quan tâm đến dân tộc Rumani và những vấn đề của họ. Ông ta có lẽ phức tạp hơn là mình nghĩ, – Mary quyết định như thế. Mình vẫn không ưa ông ta.
Hoàn toàn vì tình cờ mà Mary biết được những cuộc họp đang diễn ra sau lưng nàng. Nàng đã rời văn phòng để đi ăn trưa với Bộ trưởng Nông nghiệp Rumani. Khi nàng đến Bộ, nàng được cho biết rằng ông ta đã bị chủ tịch gọi đi. Mary quyết định trở về Toà đại sứ và vừa ăn, vừa làm việc.
Nàng bảo bí thư của nàng:
- Hãy bảo Lucas Janklow, David Wallace và Eddie Matlz rằng tôi muốn gặp họ!
Dorothy Stone do dự:
- Thưa bà, họ đang họp!
Giọng bà ta có một cái gì đó tránh né.
- Họp với ai vậy?
Dorothy hít một hơi dài.
- Với tất cả những lãnh sự khác.
Phải mất một lúc để việc ấy thấm nhập vào.
- Có phải bà nói rằng có một cuộc họp tham mưu đang diễn ra mà không có mặt tôi không?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |