Mary cười hớn hở.
- Ông chỉ cần nói tử tế với họ thôi.
Cuối buổi họp tham mưu, Mike Slade bảo:
- Bà có nhiều Toà đại sứ phải đến chào. Tốt hơn bà nên bắt đầu từ hôm nay đi.
Nàng ghét miệng lưỡi ông ta. Ngoài ra, tuyệt nhiên, chẳng có gì là công việc của ông ta cả.
Harriet Kruger là sĩ quan nghi thức ngoại giao và bà đã rời Toà đại sứ để đi lo việc trong ngày.
Mike tiếp tục nói:
- Điều quan trọng là bà nên viếng các Toà đại sứ theo thứ tự ưu tiên. Quan trọng nhất…
- Là Toà đại sứ Nga. Tôi biết rồi.
- Tôi muốn khuyên bà…
- Ông Slade – Nếu tôi cần bất cứ lời khuyên nào của ông về nhiệm vụ của ông ở đây, tôi sẽ cho ông biết.
Mike thở dài.
- Đúng! – Ông ta đứng dậy. – Bất cứ gì bà nói, thưa bà Đại sứ!
Sau chuyến đi viếng thăm Toà đại sứ Nga, phần ngày còn lại của Mary được dùng cho các cuộc phỏng vấn, một thượng sĩ từ New York muốn có tin tức nội bộ về những kẻ bất đồng ý kiến và một cuộc họp với tân lãnh sự nông nghiệp.
Lúc Mary sắp rời văn phòng, Dorothy Stone thì thầm vào tai nàng.
- Có một cú điện thoại khẩn cấp cho bà, thưa bà Đại sứ. James Stickley từ Washington gọi.
Mary nhấc điện thoại.
- Alô, ông Stickley.
Giọng của Stickley nóng nảy qua đường dây.
- Phiền bà cho tôi biết bà đang làm gì thế?
- Tôi… Tôi không hiểu ông muốn nói gì?
- Rõ ràng là vậy. Bộ trưởng Ngoại giao vừa nhận được lời phản kháng chính thức của Đại sứ Gabon về tư cách của bà đấy!
- Chờ một chút! – Mary đáp. – Có điều thiếu sót.
- Tôi chưa được nói chuyện với Đại sứ Gabon.
- Đúng vậy, – Stickley đốp chát lại. – Nhưng bà đã nói chuyện với Đại sứ Liên Xô đấy!
- À, vâng. Sáng nay tôi có viếng xã giao.
- Bà không biết rằng các Toà đại sứ ngoại quốc có quyền ưu tiên theo thời gian họ trình uỷ nhiệm thư à?
- Vâng, nhưng…
- Cho bà biết nhé, tại Rumani, Gabon là nước đầu tiên. Còn câu hỏi nào không?
- Không, thưa ngài. Tôi xin lỗi nếu tôi…
- Yêu cầu bà hãy xem lại để điều ấy không xảy ra nữa.
Khi Mike Slade nghe tin, ông ta vào văn phòng Mary.
- Tôi đã cố gắng bảo bà!
- Ông Slade…
- Họ xem những việc như thế rất nghiêm trọng trong công việc ngoại giao đấy. Quả vậy, năm 1961 tuỳ tùng của Đại sứ Tây Ban Nha tại London đã tấn công xe ngựa của Đại sứ Pháp, giết người giữ ngựa trạm, đập người đánh xe và cắt nhượng hai con ngựa chỉ cốt để xe ngựa của Đại sứ Tây Ban Nha đến trước. Tôi đề nghị bà nên gửi một bức thư xin lỗi.
Mary biết nàng sẽ phải ăn gì trong bữa ăn chiều.
- Nhục nhã.
Mary bị quấy rầy vì những lời bình luận mà nàng tiếp tục nghe về số lượng quảng cáo về nàng và con nàng.
- Có cả một bài tại tờ Pravda về cả ba người đấy.
Lúc nửa đêm, Mary gọi điện đến Stanton Rogers.
Có lẽ ông vừa vào văn phòng. Ông đến máy ngay.
- Đại sứ đắc ý của tôi khỏe mạnh ra sao đấy?
- Khoẻ thôi. Anh thế nào, Stan?
- Ngoài thời khoá biểu 48 tiếng một ngày, tôi chẳng chê gì được cả. Quả vậy, tôi đang tận hưởng mọi phút của nó. Bà làm ăn thế nào đấy? Có vấn đề nào tôi có thể giúp bà được không?
- Thực sự đấy không phải là vấn đề. Chỉ là một điều tò mò của tôi thôi. – Nàng do dự, cố gắng chỉnh câu văn để ông không hiểu lầm. – Tôi cho rằng anh đã trông thấy ảnh của con tôi và tôi trên tờ Pravda tuần trước chớ?
- Vâng, tuyệt đấy! – Stanton Rogers thốt lên. – Cuối cùng chúng ta đã thành công với họ đấy.
- Những đại sứ khác có được đăng báo nhiều như tôi không?
- Thẳng thắn mà nói thì không. Nhưng ông chủ quyết định phải dốc toàn lực với bà, Mary ạ. Bà là tủ bày hàng của chúng tôi. Tổng thống Ellison đã muốn nói điều ấy khi ngài đang tìm một kẻ đối lập với người Mỹ xấu xí. Chúng tôi đã được bà và chúng tôi định phô trương bà đấy. Chúng tôi muốn cả thế giới có một cái nhìn đẹp về người tốt nhất của quốc gia chúng ta đấy.
- Tôi thật sự, tôi rất thích!
- Cố gắng làm tốt công việc nhé.
Họ trao đổi với nhau vài mẩu chuyện vui thêm ít phút nữa và tạm biệt.
Vậy là Tổng thống đứng sau lưng cuộc quảng cáo này, – Mary nghĩ thế. – Chẳng lạ gì ngài có thể thu xếp được quá nhiều việc đăng tải trên báo.
***
Bên trong nhà ngục Ivan Stelian còn nghiêm ngặt cả bên ngoài nữa. Các hành lang chật hẹp với một lớp sơn xám buồn tẻ. Ở tầng dưới là cả một loạt các phòng giam cài thanh sắt đen đông nghịt người và tầng trên cũng thế với các binh sĩ mặc quân phục trang bị súng liên thanh tuần tra. Mùi hôi thối trong khu vực các phòng giam đông người chịu không nổi.
Một người gác đưa Mary đến một phòng khách nhỏ ở phía sau nhà ngục.
- Cô ta ở đấy. Bà có mười phút.
- Cám ơn ông. – Mạry bước vào trong phòng và cánh cửa đóng lại sau lưng nàng.
Hannah Murphy đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ đầy vết chiến tranh. Cô bị còng tay và mặc áo tù. Eddie Maltz đã đề cập về cô như là một sinh viên 19 tuổi xinh đẹp. Cô trông lớn hơn 20 tuổi. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác và đôi mắt mọng đỏ. Tóc thì rối.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |