- Anh, nhưng lần này, xem ra không phải chuyện nhỏ đâu. Em chưa bao giờ thấy ông chủ như thế cả - Thái trong
lòng vẫn không yên , nói lên cảm nhận của mình.
- Anh biết…- Cảnh Phong nhẹ nhàng đáp, giống như anh đã biết trước sự việc gì xảy ra và anh chấp nhận nó.
- Anh….- Thái bất lực kêu lên.
- Được rồi, hiếm khi ba chúng ta mới có dịp ngồi thế này, uống thôi – Cảnh Phong cắt ngang lời Thái, anh đưa chai
bia trong tay mình lên, Hải và Thái cũng miễn cưỡng đưa tay cầm bia lên chạm. Tiếng “cốp…cốp…cốp” vang lên
…..
Khi cả ba người loạng choạng bước ra khỏi quán bar, chỉ có Cảnh Phong là còn tỉnh táo nhất, Hải và Thái đã chếch
choáng say, Cảnh phong phải dìu cả hai ra ngoài, mấy đứa đàn em cũng vội vàng giúp đỡ anh, nhưng Cảnh Phong
chỉ để một người giúp mình, còn tất cả anh đều xua đi làm việc.
Đang đợi xa taxi đến thì một toáng người đã bao quây lấy bốn người bọn họ. Nếu là bình thường Cảnh Phong sẽ
không sợ, nhưng Thái và Hải đang say, không có khả năng đáp trả. Anh liền thả Thái và Hải ra để tên đàn em kia
dìu lùi lại phía sau, còn một mình mình nghênh tiếp mấy tên bao quay kia.
Một màn đánh chém diễn ra thật ác liệt, Cảnh Phong cũng đã quá quen với những chuyện này, anh bình tĩnh tránh
né và phản đòn lại. mấy phút đầu, Cảnh Phong còn có thể đáp trả thậm chí cướp được con dao trên tay của một tên,
chém lại hắn ta một nhát.
Một nhát mở màn đó khiến mấy tên kia chột dạ, chúng hơi tái mặt nhìn tên đồng đội đang nằm gục dưới đất. Nhưng
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chúng đồng loạt xông lên, kẻ chém người người đỡ loạn cả lên. Cũng may Cảnh
Phong đã thu hút chúng, tránh làm ảnh hưởng đến Thái và Hải.
Nhưng Thái và hải dù say, nhưng nghe ồn ào thì cố mở mắt ra nhìn, thấy một minh Cảnh Phóng đánh nhau với mấy
tên kia. Bước chân đã không còn vững vàng nữa, trên người cũng bị trúng vài nhát chém dù là không sâu nhưng máu
cũng đã thấm đỏ áo của anh, cơn say cũng bắt đầu làm đầu óc Cảnh Phong chếch choáng không còn tỉnh táo, ra đòn
cũng không chính xác nữa. Cả hai không nói không rằng đùng đồng loạt xông ra, giúp Cảnh Phong chống đỡ.
Cảnh đánh nhau càng trở nên loạn hơn. Sau đó Thái bị một tên từ sau lao đến định đánh lén, nhưng Cảnh Phong
xoay người thấy vậy vội vàng lao đến đẩy Thái sang một bên. Nhát chém đó vì vậy mà xã lên người anh.
Nửa đêm khuya, khi tất cả mọi người đang ngủ say thì Kiều Chinh giật mình thức dậy. Khắp người lạnh toát, trong
lòng bỗng nhiên có chút bất an, cô đưa tay quẹt trán, lau đi mồ hôi đang tuôn ra của mình. Rõ ràng là máy lạnh vẫn
chạy đều đều mà sao cô lại có thể lạnh toát mồ hôi như thế cơ chứ.
Kiều Chinh mệt mỏi ngã người xuống giường, nhưng nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, tiếng đồng hồ lại tí tách
trong đêm nghe rõ mồn một càng khiến cô ngủ không được. Cổ họng bỗng thấy khô đắng vô cùng, cho nên Kiều
Chinh định uống li nước. Đáng tiếc, nước trong bình của cô đã hết, chỉ đành đi xuống bếp lấy nước mà thôi.
Khi Kiều Chinh từ dưới bếp đi lên, cô chẳng còn thấy buồn ngủ tí nào hết, trong phòng vẫn còn cảm giác ngộp ngạt
khó chịu, khiến cô chẳng thể nào ngủ được. Kiều Chinh đành mở cửa ra ban công hứng gió đêm, hít thở, mong cho
mình có thể lấy lại cân bằng và tiếp tục vỗ về giấc ngủ.
Cửa vừa mở, cô đã nghe thấy giọng nói của Cẩm Tú ở ban công kế bên:
- Cảnh Phong thế nào rồi?
“ Cảnh Phong” , giọng Cẩm Tú có vẻ vô cùng lo lắng, Kiều Chinh không tiếp tục ý định ra ngoài của mình nữa, cô
đứng im lặng một chỗ, không phải cố tình muốn nghe trộm, chỉ là cái tên “ Cảnh Phong” và giọng lo lắng của Cẩm
Tú khiến cô muốn biết Cảnh Phong vừa xảy ra chuyện gì.
Nhưng dường như tiếng mở cửa của cô đã đọng đến tai Cẩm Tú, ban công phía bên kia bỗng im lặng, Kiều Chinh
thấy bối rối lẫn ngượng ngùng vì hành động nghe trộm của mình, cô đành để mặc cửa như thế mà quay vào phòng
lên giường ngủ. Thao thức mãi, cuối cùng Kiều Chinh đã có thể ngủ một giấc đến sáng.
Nhưng sáng hôm sau, Kiều Chinh lại thấy khó chịu trong người, dường như gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến cô
cảm thấy khó chịu trong người. Sáng sớm ngồi dùng bữa với gia đình, Kiều Chinh liên tục ho không ngừng.
- Không được rồi, để lát mẹ đưa con đi khám bệnh mới được – Bà Kiều Lan lắc đầu buông muỗng trên tay mình
xuống cau mày nhìn Kiều Chinh lo lắng.
- Con không sao mà mẹ, hôm qua con quên đóng cửa ngoài ban công, cho nên gió đập cửa bị mở ra, vì vậy gió mới
vào phòng – Kiều Chinh vội vàng giải thích, cố ý nói cho Cẩm Tú biết tiếng động hôm qua cô ấy nghe là là gió đập
vào cánh cửa. Kiều Chinh thấy thân hình hơi ngẩng cao của Cẩm Tú, giống như nghe câu trả lời của cô xong thì
thoải mái trùng xuống, Kiều Chinh bèn nói tiếp – Mẹ còn việc của mẹ, cứ để con tự mình đi là được rồi. Con lớn rồi
mà, chỉ là chút cảm lạnh mà thôi.
- Thôi được. Con nhớ là phải đi khám bệnh đó, đừng để ba mẹ lo lắng – Bà Kiều Lan cũng không ép buộc con gái
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |