Chúng tôi quẩn quanh đâu đó trong cuộc sống của nhau, những tưởng chẳng bao giờ gặp lại, xong đến khi nhìn thấy nhau thì trở nên lạ lẫm, cùng bất giác với những câu hỏi mà chẳng ai có thể trả lời: “Mình đã từng quen nhau sao?”
Tôi đến quán trú ẩn một ngày mưa tầm tã, dư vị của ngày mưa xộc vào mũi, quấn quýt mùi của đất, mùi của cỏ và mùi nước mưa vẫn đâm xiên từng hạt xuống nền đất ẩm. Xoay vòng cốc café trên tay, thi thoảng nhấc lên áp vào một bên má, tôi cười hiền với những màn độc thoại của bản thân. Vốn dĩ, tôi thích mưa, thích đến lạ kỳ.
Người con trai đó xuất hiện, ngồi trước mặt tôi, cũng nhìn ra phía ngoài hiên, dõi mắt theo màn mưa giăng trắng xóa. Trước khi kịp nhận ra người quen cũ, tôi còn thơ thẩn đuổi bắt tâm trạng ở một nơi rất xa nào đó, với những vùng kí ức mờ nhạt.
- Không ngờ rằng lại gặp em ở đây.
Vẫn là người con trai đó mở lời trước. Hai năm trước cũng vậy, hai năm sau khi gặp lại cũng vậy. Anh ấy khiến tôi tin tưởng rằng, dù chúng tôi có đi với nhau bao lâu, cách nhau bao xa, thì khi hạnh ngộ đều có thể mở lời một cách dễ dàng. Vì lẽ gì mà trở nên dễ dàng như thế? Vì chúng tôi không thường xuyên liên lạc với nhau, nên đối với nhau cũng như những người xa lạ lần đầu gặp gỡ hay sao?
Kỳ thực, người ta vẫn dễ dàng mở lời với một người xa lạ hơn là với một người đã từng quen, nhất là, đã từng yêu.
- Em cũng vậy. Lâu lắm mới gặp anh.
Trong màn mưa của một ngày cuối tuần lãng đãng, tôi chạm phải vùng ký ức mà mình đã cố gắng khoanh tròn lại để lánh xa đi. Hóa ra, ký ức vốn không phải để lánh xa, càng đau thương càng phải biết đối mặt. Tôi gặp lại anh mà vẫn cảm giác được tim mình nhói, ngần ấy thổn thức của tuổi mười tám ùa về. Tôi còn yêu anh chứ?
- Dạo này, em thế nào rồi?
Những câu hỏi chỉ như những người quen biết dùng để xã giao với nhau, nhưng tôi thoáng thấy chạnh lòng. Bởi cũng là người ấy, những năm về trước luôn biết mọi biến động trong cuộc sống của tôi, luôn san sẻ vui buồn cùng tôi, tất thảy mọi chuyện xung quanh cuộc sống của tôi, anh đều được biết.
2. Sau lần gặp gỡ kỳ lạ ấy, tôi cố gắng không nghĩ đến anh nhiều hơn. Thật sự quá khứ luôn trở nên ám ảnh một cách bướng bỉnh. Có những khi tôi cố gắng vùi mình vào công việc, cố để mọi thứ khác tràn vào tâm trí, dù là những việc xa tận đẩu tận đâu, miễn đừng là anh, miễn không phải là anh. Nhưng rồi khi kết thúc một ngày, anh vẫn hiện hữu, cùng với một nụ cười rất ấm và một hơi thở quá đỗi nồng nàn. Tôi vẫn luôn để mình đắm chìm trong thứ men say ảo tưởng đó, dù đã cố gắng né tránh những cuộc gọi của anh, ngày một nhiều.
Có lần, khi lang thang siêu thị cùng bạn để chọn món ăn cho một buổi liên hoan cuối tuần, tôi lại gặp anh ở đó. Anh đi cùng với một cô gái, có vẻ như trạc tuổi anh, hoặc lớn hơn anh một chút. Tôi không rõ cảm xúc lấn chiếm trọn vẹn tim mình là gì nữa, nó dần trở nên thôi thúc, rồi mạnh bạo đến mức nghẹt thở. Tôi rõ ràng thấy mắt mình đang cười, môi mình đang nói, vẫn đang trò chuyện với họ nhưng lồng ngực tức tối như muốn nổ tung. Anh đi với một người con gái khác, sau rất nhiều ngày, sau cả sự chia ly, tôi vẫn thấy không vui.
- Lại gặp em nữa rồi, đúng là anh em mình có duyên, nhỉ?
Anh vô tư chào tôi, có quay sang giới thiệu người bạn đi cùng. Tôi nghe loáng thoáng hình như chị cùng chỗ làm, anh cũng làm nhiệm vụ tháp tùng chị đi chọn đồ cho bữa liên hoan ở công ty.
- Vâng. Em có việc phải đi rồi!
Tôi thoái lui một cách yếu ớt. Giá như lúc đó tôi đủ dũng cảm để đứng lại lâu hơn một chút, muốn lén nhìn xem họ trở nên thân thiết như thế nào. Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm. Tôi nhận ra rằng, dù ở lứa tuổi nào, tôi vẫn cứ là một đứa trẻ non nớt chờ đợi người khác ban phát tình yêu, hơn là tự giành lấy cho mình.
Cuộc sống của tôi trở nên khó chịu nhiều lần hơn trước, nhiều lần hơn kể từ sau khi gặp lại anh. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, sẽ có thể trở nên như bạn bè thân thiết, hai người bạn đủ thấu hiểu mọi thứ về nhau. Nhưng hóa ra tôi nhầm lẫn thật rồi. Sẽ chẳng ai đủ can đảm làm bạn với người mà mình đã từng yêu, tôi cũng vậy.
3. Tôi và anh yêu nhau từ năm tôi mười tám tuổi, anh hơn tôi hai tuổi. Thứ tình yêu bồng bột trẻ thơ ấy vẫn luôn là thứ tình yêu thần thánh nhất, ít ra là đối với tôi. Chúng tôi không nghĩ nhiều đến những chuyện khác ngoài lề, chỉ nghĩ đến tình cảm của nhau, chỉ biết trao đi yêu thương một cách rất vụng về.
Tôi nhớ tôi đã từng có những trò hờn dỗi trẻ con và thử thách rất dại dột, chỉ để biết rằng anh có yêu tôi không, có thật lòng hay không, có dám khẳng định sẽ là mãi mãi hay không… Nhưng rốt cuộc, thứ mà cô gái mười tám tuổi nhận được cũng chỉ là tình yêu mà thôi. Tình yêu tròn vẹn không có một vết xước, cũng không có bất kỳ một lời hứa nào.
“Anh yêu em thật không?”
“Thật”
“Anh yêu em nhiều không?”
“Nhiều”
“Anh yêu em mãi mãi chứ?”
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |