“…”
Câu cuối anh không trả lời, hỏi hàng trăm hàng vạn lần thì anh vẫn không trả lời. Những ngày đầu tôi vẫn thấy là do anh còn ngại ngùng gì đó, hoặc anh không muốn nói, đơn giản vậy thôi. Dần dần, chúng tôi có những điểm bất đồng nào đó, và vẫn câu hỏi ấy, vẫn sự im lặng đáp lời, tôi lại có những màn suy nghĩ lung tung.
Chuyện tình cảm của tôi, giống như một tấm tranh thêu đã cố sức để dệt nên những gì đẹp đẽ nhất, cuối cùng lại bị chính người nghệ nhân vì bị một vết kim đâm vào tay mà vò nát, cả một bức tranh, cả những gì đẹp đẽ nhất.
Dẫu vậy chúng tôi vẫn chưa thật sự chia tay. Bên cạnh anh tôi cảm nhận được tất thảy những quan tâm nhẹ nhàng và ấm áp. Tôi dư sức nhận ra rằng anh thật lòng với mình, chỉ vì một chút ích kỷ của con gái, vì ích kỷ muốn được chiến hữu nên tôi luôn trở nên khó chịu với những câu trả lời bằng thinh lặng của anh. Điều đó, mãi về sau này, tôi mới biết rằng, hóa ra im lặng cũng là một câu trả lời rất đáng giá. Đáng giá hơn nhiều lần so với sự phủ nhận.
4. Anh liên lạc trở lại với tôi. Những lần đầu tiên còn ngượng ngùng vì cả hai đều không biết sẽ phải trò chuyện như thế nào cho phải. Đã rất lâu rồi kể từ sau khi chia tay, cũng kể từ sau khi anh rời xa tôi, chúng tôi không một lần nào liên lạc trở lại.
Có lẽ, cái tôi giữa chúng tôi quá lớn, đều tồn tại song song và không một ai muốn dẹp bỏ nó đi. Tình yêu đôi lúc là sự hy sinh, thậm chí hy sinh cả bản thân mình. Nhưng với một cô gái mười tám tuổi, với một chàng trai hai mươi tuổi, với vốn liếng tình đầu chỉ là những ngày chập chững biết yêu, chúng tôi chưa kịp trưởng thành để nhận ra điều đó.
Sau này, khi va vấp nhiều hơn trong cuộc sống, khi dần trở nên trưởng thành, tôi mới thấm thía một điều. Rằng nếu tôi thật sự yêu thương, tôi có thể hy sinh tất cả.
Vậy đấy! Con gái sẽ trưởng thành hơn rất nhiều sau khi chia tay. Chuyện tình cảm có tác động quá lớn đến với chúng tôi, xâm nhập vào suy nghĩ hằng ngày, len lỏi vào hoạt động hằng ngày, thậm chí ảm ảnh vào cả những giấc mơ. Và rồi bất cứ một cô gái tuổi mười tám nào cũng sẽ vấp ngã, sẽ biết cách tự lau đi vết thương, tự gạt đi nước mắt, tự đứng lên để mỉm cười.
- Hôm nay em rảnh không?
- Hôm nay… em bận rồi.
- Vậy còn ngày mai?
- Em… cũng có việc…
- Hôm nào em sẽ… hết bận?
- …
Tôi thấy mình hoán đổi vị trí cho anh, bây giờ đến lượt tôi im lặng. Thật ra tôi đang bị đấu tranh dữ dội, việc có nên gặp lại anh hay không? Có nên tiếp tục giữ mối quan hệ với anh hay không? Giữa chúng tôi chẳng phải bạn bè, chẳng phải thân sơ gì cả, thậm chí còn từng chia tay… Vậy thì mối quan hệ bây giờ là gì?
Nói cho tôi biết, mối quan hệ sau khi chia tay hai năm, sau cách giấu nó vào tận sâu bên trong. Tiếc là, tôi luôn đọc được điều đó. Khi gặp lại em, khi trò chuyện cùng em, có những lúc tôi nghĩ em đã hoàn thành rất tốt vai diễn của mình, đã tỏ ra không quan tâm đến tôi, hoặc chỉ quan tâm ở một mức độ quen biết bình thường. Nhưng hóa ra, em cũng không làm điều đó tốt cho lắm. Tôi vẫn kịp nhận ra sự mâu thuẫn ở đâu đó lẩn khuất trong đôi mắt biết cười. Chỉ là… tôi vẫn chưa thu đủ can đảm để gần lại em hơn. Bởi tôi vẫn sợ, nếu như em chỉ im lặng…
- Có muốn chị giúp cho không?
Chị làm cùng công ty lại gần chỗ tôi ngồi, đặt lên trước mặt tôi một cốc trà nóng, thơm dịu.
- Thử lòng con gái thì cũng chỉ nên dùng con gái mà thôi. Có hiểu không?
Chị ấy nháy mắt. Tôi vẫn còn ngỡ ngàng chưa kịp hiểu, cho đến khi chị đi mất, một tin nhắn chạy nhanh đến điện thoại.
“Để chị làm bạn gái của em. Một thời gian ngắn thôi. Hy vọng kết quả sẽ không làm em thất vọng.”
Chúng tôi ngầm định một bản giao kèo, như một sự thử thách dành cho tình cảm của tôi. À không, chính xác là giống như một phép thử.
Thật sự, người ta chỉ dám làm phép thử khi đã quá tự tin với kết quả của mình, sẽ không sợ phải đón nhận một kết quả xấu. Hoặc là đã quá trở nên mông lung và không biết tiếp theo nên làm gì, cuối cùng chỉ đón nhận kết quả để rồi quyết định xem có tiếp tục ôm hy vọng hay không.
3. Có lẽ bản giao kèo ngầm định giữa tôi và chị phần nào có tác động đến em. Mỗi lần vờ vô tình gặp em, vờ vô tình thân mật trước ánh nhìn của em, tôi không định hình rõ cảm xúc trong mình, nhưng chắc chắn một điều, em đang dao động.
Tôi đã dành một khoảng thời gian đủ lâu để yêu em, để xa em, và cũng dành ngần ấy thời gian để quay trở về bên em. Tôi nhớ trong quá khứ chúng tôi đã từng yêu nhau như thế nào. Thứ tình yêu đầu tiên ấy vẫn đủ làm tôi say, vẫn đủ ám ảnh suốt cuộc hành trình dài đằng đẵng sau này, dù tôi không chắc chắn em có tiếp tục đồng hành cùng tôi hay không. Dù sao, nỗi ám ảnh vẫn khắc sâu, không bao giờ có thể gột bỏ được.
Chúng tôi từng bên cạnh nhau hầu như tất cả các ngày trong tuần mà không biết chán. Em vẫn thường có những trò hờn giận trẻ con lúc ngộ nghĩnh đáng yêu, lúc lại làm tôi phát bực mình. Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau đấy thôi, yêu giống như bao nhiêu cặp đôi khác, bản thân không thể nào tự lý giải được.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |