- Vậy.. ăn vui vẻ hen. - Nhỏ nháy mắt rồi cười gian với tôi một cái rồi mới đi vô trong quầy phục vụ. Bỏ lại tôi đang toát mồ hôi hột nãy giờ.
Như để xóa tan không khí im lặng. Một nhỏ bạn của em lên tiếng
- Thôi ăn xong rồi. Giờ đi tăng hai
- Ừ đúng rồi! Đi kara hen - Một nhỏ khác đề xuất ý tưởng
Rồi không khí vui vẻ náo nhiệt lại trở lại. Hội bà tám cười nói xôn xao cả một góc quán. Cuối cùng, tụi bạn của em cũng quyết định được là đi karaoke. Vào quán karaoke, chọn lấy một chỗ trong góc tối. Tôi ngồi phịch xuống luôn ghế salon. Mặc cho em và lũ bạn hát hò, la hét, tôi chỉ ngồi thu lu nghịch điện thoại, chơi game suốt buổi.
- Ôi mệt quá! Không hát à? – Em ngồi xuống chổ cạnh tôi
- Không. Anh không thích hát cho lắm. – Tôi ngồi xích ra
- Ừ. Chờ chút tụi kia hát xong thì về luôn. Cũng trễ rồi – Em nói rồi với tay lấy chai nước trước mặt
- Đi chơi suốt ngày hôm nay với anh không sợ bạn trai ghen à? – Tôi chợt quay sang hỏi em
- Ơ, ai bảo anh là em có bạn trai? – Em ngơ ngác
- Thế ai chở em về vào buổi chiều cách đây hai hôm? Anh thấy hai người quấn quýt ghê lắm mà? Em còn ôm eo người ta nữa!
Em mở to mắt nhìn tôi. Rồi bỗng mỉm cười
- Ghen hả anh hai ?
- Ơ…ơ, ghen gì? – Tôi hoảng vía
- Chứ sao xúc động mạnh dữ vậy? – Em nhìn tôi cười ranh mãnh
- Thì… thì.. – Tôi ú ớ
- Thì sao? – Em hỏi dồn
- Thì tự nhiên hỏi vậy thôi – Tôi nói đại lý do đầu tiên nghĩ được
- Ừa hiểu rồi. – Em trả lời mà mắt vẫn không nhìn tôi
- Hiểu gì? – Tôi ngạc nhiên
- Thì hiểu vậy đó – Em tỏ ra bí hiểm
- Là sao trời? – Tôi càng nghe càng không hiểu
- Mệt quá, hỏi hoài. Thôi anh chở em về trước đi
- Ủa còn bạn em thì sao?
- Mình về trước cũng được. Tí tụi nó hát xong thì về sau – Em đứng dậy đập vai tôi
- Ừ. Cũng được – Tôi đứng dậy theo em đi ra khỏi phòng karaoke. Tôi cũng chẳng thiết tha gì ở lại cho lắm. Tính tôi chẳng thích mấy nơi ồn ào náo nhiệt
Dắt xe ra khỏi nhà gửi. Em ngồi sau lưng để tôi đèo về. Trên đường hai đứa chẳng ai nói với nhau tiếng nào. Về tới nhà em chỉ lẳng lặng chào tôi rồi bước vào nhà khóa cổng. Tôi cũng nổ máy xe chạy về. Tới nhà nhìn đồng hồ thì đã hơn 11h. Vừa mở cửa phòng thì một giọng nói quen thuộc vang lên
- Đi chơi đã quá hen – Là chị Huệ
- Ây dà. Lâu lâu được một bữa mà. – Tôi trả lời xong thì leo lên lầu luôn
Sáng hôm sau tiếp tục là buổi sáng dậy trễ của tôi vì buổi tôi đi chơi về muộn. Phải chờ chị Huệ gọi rát cả cổ tôi mới lê thân xuống lầu. Hôm nay là chủ nhật, ăn cơm trưa xong thì tôi lôi cuốn tiểu thuyết mới mua ra ngoài ban công ngồi đọc. Được 20 phút thì tôi.. dựa ra ghế ngủ luôn -.-
Đang say giấc nồng thì tin nhắn tới. Tôi chẳng để tâm lắm. Úp cuốn sách lên mặt ngủ tiếp. Một lúc sau thì có người gọi tới – là em. Tôi nhấc máy
- Alo
- Có tin nhắn
*Cụp*- tiếng cúp máy
Alo là tôi nói – giọng ngái ngủ. Có tin nhắn là em nói – giọng giận dữ pha chút dỗi. Trời đất! vậy thôi mà cũng dỗi hả cô hai -.-
Tôi mở điện thoại lên xem tin nhắn: “Anh đang làm gì vậy?”. Vứt điện thoại qua một bên. Vờ như không để ý. Tôi lại úp cuốn sách lên và nằm xuống ghế, nhưng không phải để ngủ mà để chờ xem phản ứng của người gửi tin nhắn. Năm phút, mười phút, hai mươi phút, rồi nửa tiếng trôi qua. Cứ tưởng em giận thật rồi. Với tay lấy cái điện thoại định gọi lại xin lỗi thì màn hình bỗng sáng đèn. Tiểu thư gọi
- Anh nhận được tin nhắn chưa?
- Ừ. – Tôi tỏ vẻ thờ ơ
- Sao không trả lời ? – Em hình như chẳng có vẻ gì là giận cả
- Đang ngủ - Tôi lại quăng ra cục lơ
- Ờ vậy thôi ngủ tới chết luôn đi - *Cụp*
Tôi đặt điện thoại xuống mà môi bỗng mĩm cười. Một lúc sau thì tôi bấm số gọi lại. Không trả lời. Tôi lại gọi. Vẫn không trả lời. Tôi chuyển sang nhắn tin : “Giận?” Mãi một lúc sau em mới nhắn tin trả lời : “Ai thèm. Hơi đâu mà giận người dưng.” – “Thôi cho xin lỗi. Tối dẫn đi ăn kem chịu chưa?” *Im lặng*- “Tối nay, 8h. Chỗ củ.” Trời đất, vậy là hết giận rồi đó hả. Vậy mà tôi cứ tưởng là phải tốn cả chục tin nhắn là ít. Đúng là… con gái. Nắng mưa thất thường mà. Nãy giờ nhắn tin thì cơn buồn ngủ cũng đã hết. Tôi đứng dậy vươn vai, xuống dưới nhà dắt xe ra tiệm internet. Chơi game một chút cho khuây khỏa thì tôi tính tiền ra về. Vừa chạy xe vừa suy nghĩ : “Chắc cũng phải mua cái gì chứ nhỉ? Chiều giận thế cơ mà.”. “Mà thây kệ. Có phải bồ bịch gì đâu mà mua quà với chả cáp” Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tôi cũng tạt qua nhà sách. Chọn đại một món quà là một quả cầu tuyết. Nhờ người bán hàng gói hộ. Rồi quay trở về nhà ăn uống tắm rửa. Chuẩn bị cho cuộc đi chơi kì lạ dưới danh nghĩa là… đi xin lỗi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |